Exploring the Depths of Mindfulness and Self-Awareness

Chứ không phải là mình lúc nào mình cũng bịt. Luôn bị từ sáng tới tối, sao thấy đường mà đi té chết rồi 2 nữa là khi mà mình ngồi mình tụng kinh mình tụng kinh thì mình có cần nghe những cái âm thanh gì bên ngoài thị phi, bà này bả kêu qua bà đó ở đây trong chánh điện á xưa ông để một cái câu đó là không được nói chuyện trong chánh điện, có muốn nói chuyện gì, đi ra ngoài, nói thể vô trong chánh điện là không dùng điện thoại, không nói chuyện ai có phận nấy, người ta tu học chứ không phải vô chánh điện mà túm tụm khèo khèo có cái gì thì đi ra ngoài nói có cái gì thì hết cái thời kinh nói không, không có chỗ để nói hay sao mà phải chui vô tránh niệm nói đúng không?

Hôm đó là mình cho các nhóm mà phát biểu. Lao động, tức là trong trường cả trong lớp là có quý thầy nam truyền, tức là quý thầy quý, thầy Myanmar và xylan k thì quý thầy ở trong cái góc độ nam truyền phật giáo thì nhìn về cái bộ kinh của bắc truyền như vậy sẽ có những cái quan điểm khác đúng không? Và quý thầy mà ở Nhật Bản và Hàn Quốc thì phản biện có cái đó và cuối cùng là ni trưởng giãn lại khi mà tổng hợp các cái bài phát biểu. Và thật sự hôm đó là học load tới 4 tiếng rưởi mà quý vị tin không không tin là đã 4 tiếng rưởi luôn bắt đầu giờ học lớp 9, giờ mà chiều tới một giờ mấy là là cái đội mà. Đọc tiếp, cái giờ sau người ta đuổi mình ra, cả lớp mới phát hiện là mình đã học thân luôn cả giờ ăn trưa rồi. Lúc đó, sư cô mới hiểu được rằng mình có thể chỉ qua trong một buổi cái cái thời gian nó là thời gian tâm lý à? Vậy thì mình thấy rằng đối với những cái chuyện mà cần phải nói cần phải giãn giãn. Nó đem lợi lạc như vậy. Mình có đóng cái căn miệng lại không? Không nói mấy tiếng đồng hồ, nhưng mà là những lời nói rất cần thiết chứ không phải là không cần thiết à. Vậy thì mình thấy là cái này mình nên mở căng ra để nói, không nói, ha ha, noi hộ trì các căn. Là mình phải biết mình đang nói gì, mình biết mình đang nhìn gì, nhìn mình có đấm nhiễm không, mình nhìn từ các pháp như nó đang là nhìn cái này thấy cái này thôi. Nhưng mà ví dụ giày đây coi ví dụ luôn cầm cái này lên, nếu mình chỉ nhìn thôi thì mình có bị cái gì không? Không, nhưng nếu như sao trời ơi, dễ thương quá, ha màu vàng nè có cưng quá à, là bị gì đó thích rồi đó dính rồi đó, nhưng mà có người làm sao không thích màu vàng dùm cái màu là check là thấy ghê la gi rồi đó dính rồi đó chứ, còn thật ra cái này nó có xấu có tốt gì không không? Mà mình nhìn cái này có bị gì không? Mắt mình thấy và bình thường thôi nhưng bị là bị cái gì bị ngay cái đó khởi lên cái tâm yêu tâm ghét cái chỗ này mới là cái chỗ hộ trì bây giờ ví dụ. Bây giờ, ví dụ mình nhìn một đối tượng khác phái. Mình xin số điện thoại luôn. Mà vẫn là bình thường với nhau xin để liên lạc khi cần thiết thì có sao không? Không như mình nhìn đối tượng khác phái đó mình thích chết rồi mình nhớ. Mình nhớ đêm đêm mình không ngủ được luôn dính rồi dính rồi thì cái chỗ này là cái họ trì này. Á hoặc là mình nghe người ta chửi. Kozac lụy hiếu rất là. Chảnh chọe bất kính với quý thầy quý sơ cô không chào hỏi bậc trưởng thượng lập tức khó chịu liền có đâu con có vậy đâu? Con rất là kính trọng, dù đó là bị gì rồi. Bị dính rồi đó bị rớt vô 7 rồi đó. Không cần phải sân si bực tức lên, không cần phải thanh minh là à?